Ngày xưa, chú gà nào cũng có một cái mào đỏ rất đẹp như các chú gà trống bây giờ. Một buổi sớm, gà Mơ soi mình trong vũng nước và sung sướng thấy chiếc mào rực rỡ xòe trên đỉnh đầu như một chùm hoa đỏ rực. Gà Mơ khoan khoái đập cánh và hát bài hát quen thuộc của họ hàng nhà gà: “Cục ta cục tác, mào ta đã mọc, cục ta cục tác, mào ta đã mọc”.
Mọi vật quay sang nhìn gà Mơ và cùng xuýt xoa: “Chiếc mào mới xinh xắn làm sao. Trông gà Mơ thật đáng yêu”. Gà Mơ tung tăng đi khắp nơi kiếm mồi. Nó đến bên bể nước và nghe tiếng khóc ti tỉ. Nó dừng lại nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt và lắng tai nghe. Thì ra, có một cây màu đỏ tía đang tấm tức khóc một mình. Gà Mơ đang sung sướng, thấy bạn buồn, Mơ bỗng bối rối. Nó vội vàng đến bên, khẽ hỏi:
-Bạn sao thế ?
Cây rơi hạt nước mắt trong suốt như hạt sương xuống gốc và sụt sịt bảo:
-Các cây xung quanh, cây nào cũng có hoa mà chỉ có mình tôi là không có hoa.
Chưa nói dứt câu, cây đã bật khóc, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống thánh thót. Gà Mơ an ủi bao nhiêu cây cũng không nín. Gà Mơ nghĩ một lúc rồi quyết định:
-Tôi cho bạn bông hoa đỏ trên đầu tôi nhé.
Cây sung sướng vẩy lá rối rít:
-Thế bạn cho tôi thật nhé ! Cảm ơn bạn !
Sáng hôm sau mọi người ngạc nhiên khi thấy chiếc mào gà đẹp đẽ của gà Mơ biến mất. Còn cái cây bên bể thì nở một chùm hoa đỏ rực y hệt chiếc mào của gà Mơ.
Cây hoa sung sướng vươn mình đón ánh mặt trời nhuộm cho bông hoa thêm đỏ thắm. Cây khe khẻ kể cho mọi người nghe câu chuyện về lòng tốt của gà Mơ. Thế là ai cũng gọi cây hoa đó là hoa mào gà.